Post lại một bài thơ cũ...:
Biết bao giờ lại được khóc cho nhau?
Con thuyền cũ và miền neo bến cũ
Em lặng yên nghe chập chờn lá thở
Thời gian chẳng vô tình, thời gian rớt lao xao.
Anh xa rồi, màu lá bỗng nhạt phai
Sỏi đá bỗng thừa, mặc cho lòng rêu phủ
Hoàng hôn đợi chờ đã mòn thành cơn gió..
Âm thầm… Ai khóc… cho ai?
Biết làm sao, anh hỡi, nếu ngày mai…
Thuyền chẳng có bến hóa thành hư ảo
Chiều hóa đá, hoàng hôn buông xa lạ
Em mong manh như chẳng có trên đời…
Biết bao giờ lại được khóc…Anh ơi!...
Chiều hóa đá, hoàng hôn buông xa lạ
Trả lờiXóaEm mong manh như chẳng có trên đời…
Tứ thơ này hay lắm.