Thứ Năm, 27 tháng 12, 2012
BIẾT BAO GIỜ!...
Post lại một bài thơ cũ...:
Biết bao giờ lại được khóc cho nhau?
Con thuyền cũ và miền neo bến cũ
Em lặng yên nghe chập chờn lá thở
Thời gian chẳng vô tình, thời gian rớt lao xao.
Anh xa rồi, màu lá bỗng nhạt phai
Sỏi đá bỗng thừa, mặc cho lòng rêu phủ
Hoàng hôn đợi chờ đã mòn thành cơn gió..
Âm thầm… Ai khóc… cho ai?
Biết làm sao, anh hỡi, nếu ngày mai…
Thuyền chẳng có bến hóa thành hư ảo
Chiều hóa đá, hoàng hôn buông xa lạ
Em mong manh như chẳng có trên đời…
Biết bao giờ lại được khóc…Anh ơi!...
Chủ Nhật, 16 tháng 12, 2012
Một chiều bên vương triều Mạc
Một ngày thu nắng tròn căng, gió thổi sàn sạt trên những cánh đồng lúa mướt xanh đương thì con gái...Em vô tình lạc bước tới khu tưởng niệm nhà Mạc (xã Ngũ Đoan, huyện Kiến Thụy, TP Hải Phòng). Nắng thu đổ dài in bóng những thành quách lâu đài gợi nhớ về những giây phút huyền bí của những ông Hoàng bà Chúa, từng sở hữu một vương triều đặc biệt nhất trong lịch sử phong kiến Việt Nam.
Đến nơi đây, mới được tận mắt ngắm nghía, được chiêm nghiệm những bể dâu thăng trầm của những số phận, thậm chí của cả một triều đại như còn vương vấn. Hơn 500 năm qua, triều Mạc luôn phải chịu tiếng oan và bị dập vùi bởi những định kiến khắt khe, nhiều khi đến vô lý.
Mạc triều từng bị
coi là ngụy triều, là tập đoàn của những kẻ tiếm ngôi, tranh quyền đoạt vị, vốn
là điều tối kỵ của các triều đại phong kiến.
Nhưng có ai ngờ, trong
cơn nước sôi lửa bỏng ấy, vẫn ngời lên một Mạc Đăng Dung khoan dung tiến
bộ, vẫn
sáng mãi một Nguyễn Bỉnh Khiêm thông tuệ hơn người, vẫn hoành tráng một
Mạc Kính Điển oai phong lẫm liệt, binh đao trải từng. Và cũng từ
đây, con dân Việt khắc ghi tên tuổi Phạm Tử Nghi, một trong hai người
Việt vĩ đại
của mọi thời đại, dám lĩnh ấn tiên phong, kéo cờ cầm quân đánh thẳng
sang
phương Bắc với mưu đồ "không tưởng" là bình định Trung Nguyên.
Chiêm nghiệm ở
khu tưởng niệm vương triều Mạc trong cái nắng thu hanh vàng soi chiếu cả một
thời hoàng kim rạng rỡ, để tìm lại niềm vui tưởng chừng như không bao giờ còn
tìm thấy trong cuộc đời mình....
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)